Hôm nay, các bạn trong team Tipsy Art cãi nhau to.
(Mà vẫn yêu nhau, ấy đừng lo).
Là thế này, cùng một bức tranh con ong, nhưng các bạn bên tớ có đến một vài cách tiếp cận. Phiên bản thứ nhất trông nham nhở, vật vã nhưng đầy sức sống, phiêu lãng, và ngẫu hứng; là một sự tự do mạnh mẽ đáng gờm. Phiên bản thứ hai nhẹ nhàng thanh thoát, bình yên, mơ mộng trong vắt như những ngày hè vô lo vô nghĩ về quê chạy loanh quanh phá phách khu vườn sau lưng nhà nội. Phiên bản thứ ba như một bức ảnh chụp bằng phim mơ màng trong sự đối nghịch của sáng tối; từng miếng ghép đậm nhạt như được góp nhặt từ các khoảng thời gian, không gian khác nhau đặt thành các lớp màng mỏng chồng lên nhau, tạo thành một tác phẩm đa chiều nhúng màu thời gian.
Đấy, nên là khổ lắm, tớ bị phải lòng đến cả ba bức tranh của tớ. Trước giờ tớ vẫn tin là việc vẽ tranh giống như là một việc trải lòng, đôi ba lời tâm sự vu vơ được cọ quẹt lên bức toan trắng. Cái việc cầm cọ lên vẽ đối với tớ như là cắt ra một miếng tâm hồn của mình, rồi đặt cái miếng tâm hồn của mình lên toan hí hoáy chấm chấm quẹt quẹt, lang thang tìm kiếm chính mình trong đó. Có đôi lúc tha thẩn trong một phòng tranh, tớ cứ bị hút hồn vào một cái tranh, đứng trân trân nhìn nó, vì không hiểu sao, nó làm tim tớ đập rất nhanh. Ấy có biết khi đi săn tranh/tác phẩm nghệ thuật, điểm yếu nhất của người mua là cái gì không? Là sự "phải lòng" (hay còn gọi là "emotionally attached"). Nó làm người mình như mềm nhũn ra, như bị thôi miên, như có một sự đồng cảm (a connection), một sợi dây kết nối vô hình nào đó với đúng bức tranh đó, và chi bức tranh đó mà thôi. Nhưng mà cái con bạn thân dở hơi tóc ngắn của ấy lại đứng ngẩn ra, ánh mắt cũng yếu mềm không kém, nhưng lại nhìn một bức tranh khác!
Tớ tin rằng cái sự yếu mềm của ấy trước một bức tranh không phải là một sự vô tình ngẫu ý. Ấy có nhận thấy rằng khi vẽ cùng một bức tranh, hay cùng một bút pháp, nhưng nét vẽ của ấy khi vui khác với nét vẽ của ấy khi buồn, màu sắc của ấy khi lo lắng sẽ khác với màu sắc ấy vẽ trong lúc tâm ấy tĩnh. Có thể đằng sau lớp vẻ ngoài của ấy giấu nhiều thứ, nhưng riêng với vẽ tranh là ấy sẽ như một cuốn sách mở, trần trụi và không trốn đi đâu được. Cách vẽ của ấy thể hiện cách ấy nhìn cuộc sống, và cách ấy nhìn cuộc sống là một tổng hòa của tất cả, tất cả con người ấy đã gặp, những kỉ niệm ấy đã trải qua, những điều ấy nhìn thấy những bản nhạc ấy nghe thấy, những cuốn sách ấy đọc, những lần ấy nước mắt nước mũi nhạt nhòa xem phim bộ Hàn Quốc, và cả những cảm xúc ấy lang thang đâu đó vô tình vấp phải. Toàn bộ quá khứ của ấy được chuyển hóa qua cách ấy nhìn cuộc sống, và cái cốt lõi của con người ấy không thoát khỏi việc vương vãi trong từng nét cọ ấy đưa.
Tớ đưa ba bức tranh này ra cho ba người bạn thân trong nhóm nhí nhố của tớ, các bạn đều thích cùng một bức tranh, nhưng đưa cho những người bạn trong nhóm bạn thích đọc sách của tớ, thì họ lại cùng thích một bức tranh khác. Có khi nào tính cách, tâm tư, tình cảm của những nhóm bạn mình được thể hiện qua việc các bạn đó chọn tranh nào? Có khi nào những kí ức, môi trường ấy sinh ra và lớn lên và những trải nghiệm mà ấy có, hay những người bạn mà ấy gặp làm cho mắt của ấy có cảm giác hài hòa hơn với một bức tranh phiên bản một thay vì phiên bản hai?
Ấy thì sao, ấy thích phiên bản nào nhất? Và những người bạn thân của ấy? Tớ rất tò mò :). Kể cho tớ với, tớ muốn nghe.
Thương nhiều,
Tipsy Art